2015/08/14

ĐƯỜNG LÊN KATU…………..!



    Chúng tôi, ba chàng trai xuất thân từ ba gia đình khác nhau, Ở ba độ tuổi khác nhau, nhưng cùng chung một niềm tin, cùng chung một niềm đam mê là chia sẻ tấm lòng yêu thương đến với các em trẻ nghèo dân tộc khó khăn ở vùng cao, và mang tình yêu thương của tất cả các anh chị em, những người đã có tấm lòng nhân hậu, yêu thương ủng hộ tài chính và lời cầu nguyện để chuyến đi này có thể thực hiện được.






Đường đến Katu!….., Một chuyến đi cực kỳ thú vị, bắt đầu với một ngày cuối tuần bận rộn của những công việc thường ngày, chiều đến thoát ra khỏi sự bận rộn, áp lực, hối hả cùng với cái nắng gây gắt của miền trung. Hành trình đến những trẻ em Katu lại bắt đầu với một cơn mưa dữ dội, nhưng lại là điều hằng mong chờ bấy lâu nay của người dân nơi đây.

Katu chào đón 3 anh em chúng tôi bằng những con đường rừng lầy lội, nhiều ổ gà, ổ voi, quả thật là rất khó trong việc duy chuyển, nhưng không vì thế chúng tôi giảm đi lòng nhiệt huyết đến với Katu, đến với các em nhỏ đáng yêu ở nơi đây mà trái lại thấy giá trị thật sự của chuyến đi này nhiều hơn nữa vì chúng tôi mang trên vai những yêu thương, sự chia sẻ chân thành đầy cảm xúc, và những tấm lòng của những anh em đọng lại qua 60 xuất quà đến với các em trẻ có hoàn cảnh nghèo khó.

Sau những cơn mưa tầm tả, sau những con đường lầy lội khó đi, và những lúc bị lạc đường và trượt té, anh em chúng tôi đã xuyên qua gần 15 km đường rừng dốc lầy lội đất đỏ, cuối cùng đã đến được Hội Thánh Katu với sự trợ giúp đẩy xe của một số anh em thanh niên. Đến với Katu vào một chiều muộn màn, trời đã sẫm tối, 3 chiếc xe của chúng tôi chậm chậm đi qua một cây cầu bằng gỗ với một tiếng ồn của xe qua cầu mà mọi người trong làng chắc đều có thể nghe. Rồi chúng tôi xuyên qua môt con đường nhỏ mà chỉ dành cho 1 người đi để có thể vào Nhà Thờ. Có đôi ba người nhìn theo chúng tôi, với một ánh mắt lạ lẫm, nhưng trong đó cũng có một chút mời gọi thiện cảm, chúng tôi hiểu được người Katu đang chào đón chúng tôi với nụ cười thân thiện.




Đến nơi, chúng tôi dường như đã mệt lã, cả người đều ướt và đầy bùn đất, nhưng không vì vậy mà chúng tôi thấy hối tiếc, thay vào đó là những điều thích thú, với những con người thân thiện, mọi thứ thật đơn sơ, những ngôi nhà thưa thớt, những chú chó nhìn chúng tôi ngơ ngác, như là muốn nói “chào đón các anh đến với Katu” và vui nhất là những xuất quà đã được đến với các em nơi đây.




Qua một lúc trò chuyện và lời chào hỏi cùng với nước trà lạ lẫm và nãi chuối mộc đơn sơ, nhưng quả thật đó là những thứ rất gần gủi của người Katu. Những trái chuối đã làm chúng tôi vơi đi cái đói vào chiều muộn, dường như đó là tất cả những gì họ có để tỏ lòng chào đón chúng tôi…..

Buổi cơm tối đơn sơ, với một tô cơm trắng, một tô canh rau lang nấu muối trắng, và một dĩa thịt heo rừng, chỉ có vậy, nhưng sao ngon quá!.... “Tầm trà” đêm khuya với cháo gà đã chuẩn bị sẵn từ khi nào? Chúng tôi trò chuyện với Ban Chấp Sự và Ông MSNC N.T. Hồng cả buổi tối sau giờ cơm, những lời chia sẽ rất chân thật, cũng như thay lời cảm ơn của người anh em Katu….

…Một buổi sáng thật trong trẽo, nhẹ nhàng với những tiếng chim rừng thanh thót, tiếng gà rừng gáy vang và cái hơi se lạnh với màn sương của núi rừng, một cảm giác rất trong lành, sau một giấc ngủ ngon vì mệt, rồi anh em được mời dự “bàn tròn”, những gói coffe nhỏ, cùng với những anh em Katu, rất ấm áp, rất chân thật khi chia sẻ với chúng tôi….



….Một Chúa Nhật thật phước hạnh khi cùng anh em Katu thờ phượng Chúa, trong một ngôi nhà thờ nhỏ vài chục mét vuông, được làm bằng gỗ rất đơn sơ, với khoảng 200 người anh em nhóm lại, và có những người trong số họ đã vượt hàng chục cây số từ sáng sớm, lúc chúng tôi vẫn còn yên giấc ngủ, cho kịp thời gian thờ phượng Chúa. Cái điều đọng lại nơi đây với cá nhân tôi là niềm tin trong mỗi con cái Chúa tại đây, họ rất yêu Chúa, họ tôn ngợi Chúa bằng môt trái tim chân thành hòa lẫn trong niềm tin sâu sắc trong đó, khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé trong đức tin.



Sau giờ nhóm, là thời gian để chúng tôi chia sẻ về mục đích chính và trao những phần quà cho các em. Thông điệp của chúng tôi muốn mang đến cho các em đó là “Chúa luôn yêu các em” , “Chúa luôn ban Phước cho các em” và hãy sống tốt trong môi trường học đường để Chúa vui lòng. Hơn một nữa phần quà chúng tôi mang theo, đã được trao cho các em, trong sự vui mừng và niềm hân hoan của các em, chúng tôi thấy rất vui. Vậy là các em và gia đình đã được giảm bớt những lo lắng cứ vào đầu mỗi năm học về đồng phục,vở và dụng cụ học tập.









Không kịp thời gian để dùng buổi trưa, chúng tôi nhanh chóng lên đường về Điểm Nhóm Thạnh Mỹ, trong cái vẫy tay chào tạm biệt ngẹn ngào yêu thương của các anh em Katu, và nụ cười trên môi như muốn nói với chúng tôi lời hứa “hẹn gặp lại” chúng tôi xa dần rồi mất hẳn trong một khúc cua rẽ.




Chúng tôi tiếp tục đến với Thạnh Mỹ, là một thị trấn có sự phân biệt giàu nghèo rõ rệt với cả người dân tộc và người kinh sống chung với nhau. Đến đây, các em đã đứng đợi trông ngóng chúng tôi từ trước. Vượt lại đường rừng lầy lội và 25 km để trở về với các em tại Thành Mỹ, chưa kịp nghĩ ngơi, chúng tôi lao vào chuẩn bị các xuất quà cho các em. Vui hơn là có 10 em trẻ bên ngoài điểm Nhóm cũng được nhận những phần quà này.







Rời Thạnh Mỹ và Katu chúng tôi về nhà, mang theo niềm vui của cá nhân cũng như chứng kiến được niềm sung sướng của các em trẻ nhỏ, cùng cái tâm hồn chân thật và lời cảm ơn ngọt ngào của các em. Chuyến đi kết thúc trong sự sung sướng và vui mừng! tôi chắc chắn rằng sẽ đọng lại trong 3 anh em chúng tôi mỗi người một cảm giác tuyệt vời khác nhau, một cái nhìn nhận khác nhau….có lẽ sẽ hẹn gặp lại Katu vào tháng 12….

Tạm biệt Katu – Tạm biệt Thành Mỹ…..! Hẹn gặp lại…..!

Nhật bút: Lê Xuân Lợi



No comments:

Post a Comment