Khi tôi và một vài người bạn từ Hội Thánh the Rock Church bắt đầu đi thăm
Hội Thánh Bình Quế sau khi thăm Hội Thánh của ba tôi, phải nói thật là tôi
không biết cách nào để đi đến Hội Thánh dù đã được chỉ dẫn, vì cách chỉ dẫn hơi
mơ hồ. Mọi người ngồi trên xe và cả tài xế đều không biết đường đến, chỉ vừa đi
trên đường quốc lộ 1 và vừa hỏi đường. Khi đến ngã rẽ thì ngừng lại để tiếp tục
hỏi đường. Tuy nhiên, có 2 em học sinh nam học lớp 12, trong bộ đồng phục trắng
của học sinh, xin quá giang đường về nhà.Tôi hỏi Mục Sư Gary liệu có thể cho 2
em quá giang không, Mục Sư nói tùy tôi. Tôi đồng ý cho 2 em đi quá giang, nói
chuyện một lúc với các em, và tôi cười lớn với một sự vui sướng. Thật là tuyệt
vời vì một trong 2 em là tín đồ của Hội Thánh Bình Quế, bây giờ chúng tôi không
còn phải lo lắng làm sao phải tìm được đường tới nữa. Đường lên thật ghồ ghề,
nhiều ổ gà, nhiều khúc rẽ nhưng chúng tôi giờ đã có một người chỉ đường, tôi
thật sự rất vui vì điều này. Với riêng cá nhân tôi lúc đó, Ngài đã sai cậu
thanh niên này đến với đoàn của chúng tôi để mà chúng tôi có thể đến điểm mà chúng
tôi cần đến. Tôi cũng tận dụng cơ hội này mời người bạn kia đến nhà thờ Bình
Quế một dịp nào đấy. Một lần nữa, câu chuyện này tái khẳng định với cá nhân tôi
rằng Ngài thật sự là Đấng Chu Cấp.
Sau đó chúng tôi có một cuộc hành trình
phước hạnh đến thăm Mục Sư Mính và những Mục Sư khác. Thật vậy, mọi nơi chúng
tôi đến, chúng tôi được nghe những sự chia sẻ đầy khích lệ và những công việc
diệu kỳ mà Chúa đang thực thi. Quả thật, cá nhân tôi và cả đoàn đã có một
khoảng thời gian đầy phước hạnh nhưng những người bạn Mỹ trong đoàn đã quay trở
về Mỹ với một tấm lòng đầy nhiệt huyết với những công việc Chúa cần phải giúp tại
Việt Nam.
No comments:
Post a Comment